Phép màu có thật cho cô trò nghèo

17:04 | 12/04/2012

361 lượt xem
Theo dõi Petrovietnam trên
|
Góc học tập của Trang là một chiếc bàn nhỏ với rất nhiều sách vở xung quanh. Tấm bằng khen của Quĩ học bổng Thắp sáng niềm tin trao tặng được cô sinh viên này cẩn thận, lồng khung đặt ngay ngắn trên bàn học. Trang tâm sự: “Không có học bổng có lẽ em phải từ bỏ giấc mơ giảng đường của mình…”

Bước ngoặt cuộc đời

Lê Thị Trang hiện đang là sinh viên năm thứ nhất khoa Hóa Dược (ĐH Khoa Học Tự nhiên – ĐH Quốc gia Hà Nội). Không được may mắn như bạn bè cùng trang lứa, cô gái 19 tuổi này đã phải nỗ lực rất nhiều để chạm được tới ước mơ đại học. Ngày nhận được giấy báo đỗ cũng là ngày Trang thấy nụ cười của mẹ đong đầy nước mắt. Mẹ mừng vì cô con gái của mình làm được điều mà rất ít đứa bạn trong làng làm được, nhưng mẹ cũng lo nhiều lắm. Liệu gánh hàng bánh của mẹ có nuôi nổi bốn đứa con đang tuổi ăn tuổi học? Cô con gái nhỏ đi học xa nhà phải cần nhiều tiền để chi tiêu, gia đình cũng chẳng còn gì có giá trị để bán. Nhiều đêm, Trang thấy mẹ thức trắng ngồi suy nghĩ để rồi quả quyết, dù có khổ mấy cũng phải cho con đi học đại học.

Thương mẹ, Trang định bỏ học để phụ mẹ kiếm tiền nuôi các em. Chấp nhận từ bỏ giấc mơ đạt được bằng nước mắt và sự cố gắng không ngừng, Trang muốn để các em của mình bước tiếp vào đại học. Quĩ học bổng Thắp sáng niềm tin đã đến với Trang như một phép màu để em không phải từ bỏ con đường học tập của mình. “Có lẽ không có học bổng thì giờ này em đang nặn bánh rán để bán ngoài chợ. Học bổng đã thay đổi cả cuộc đời em”.

Lê Thị Trang: "Học bổng đã thay đổi cả cuộc đời em"

Vốn là người sống nội tâm, lại thêm bài vở ở trường với những môn Hóa, Lý… làm cô sinh viên này lúc nào cũng ở trong tình trạng căng thẳng. Trang chia sẻ, em thường xuyên bị những cơn đau đầu hành hạ và không tập trung làm được việc gì. Vì vậy những buổi sinh hoạt sôi nổi cùng Quĩ học bổng đã giúp em giải tỏa tâm lý rất nhiều. Cô sinh viên hào hứng kể về những hoạt động cùng mọi người trong Quĩ như thi Rung chuông vàng, tham gia CLB Tiếng Anh, đi dã ngoại ở công viên Hòa Bình… “Mọi người rất vui vẻ và dễ gần khiến em có cảm giác thân quen như một gia đình vậy”, Trang nói.

Điều quan trọng nhất Trang nhận được khi tham gia vào Quĩ đó là gặp được những tấm gương vượt khó thực sự đáng để học tập. Em nhận ra rằng, ít nhất mình còn may mắn hơn rất nhiều người. Bên cạnh đó, nhờ Quĩ mà Trang cũng quen được nhiều bạn bè mới, trong số đó có những người đã trở thành bạn thân, cùng chia sẻ với nhau về cuộc sống cũng như những phương pháp học tập.

Cô gái nhỏ luôn kiên cường

Khi được hỏi về ước mơ sau này, Trang trả lời giản dị: “Em mong sau này có thể kiếm được một việc làm ổn định ở quê”. Tôi thắc mắc tại sao em không ở lại Hà Nội – nơi có nhiều cơ hội phát triển hơn. Em chia sẻ, em muốn về quê để sống cho bình thản, có thể ở đó không kiếm được nhiều tiền, nhưng em được ở bên cạnh mẹ, chăm sóc và bù đắp cho mẹ những tháng ngày vất vả đầy nước mắt đã qua.

Bố mất khi Trang đang học lớp 9, nhắc đến ông, Trang không cầm được nước mắt. Đôi mắt em bỗng dưng đỏ hoe, nước mắt cứ thế trào ra không kìm lại được. Hai bàn tay bé nhỏ run run đan chặt vào nhau, những kí ức về bố ùa về trong tâm trí cô bé với những xúc cảm lẫn lộn.

Gia đình Trang đã từng là một gia đình khá giả và hạnh phúc. Nhưng đến năm 1996, bố em bắt đầu sa vào đề đóm và rượu chè. Dần dần, con ma men lấn át hết con người bố. Bố Trang say sưa liên miên, có khi cả tháng không tỉnh. Mỗi lần say như vậy, bố giáng những trận đòn roi không thương tiếc xuống mẹ con Trang. “Đó là khoảng thời gian khủng hoảng đối với em. Lúc nào mấy mẹ con cũng sống trong cảm giác lo sợ”, Trang tâm sự.

Ngày qua ngày, những tưởng cô bé Trang sẽ trở nên trơ lì, nhưng không, em vẫn là người sống đầy tình cảm, luôn dành cho bậc sinh thành tấm lòng yêu thương và biết ơn sâu sắc. Trang nói trong tiếng nấc nghèn nghẹn: “Em luôn tự nhủ đó là rượu chứ không phải con người thật của bố. Lúc không say bố em thương con lắm”.

Trang vẫn luôn dành cho bố một góc trong trái tim để lưu giữ những kí ức đẹp nhất. Em nhớ lúc bố giặt giũ, nấu nướng rồi động viên các con học hành… “Những lúc như thế cả gia đình gần gũi tình cảm với nhau lắm”, Trang nói trong nước mắt. Bố mất rồi nhưng nhiều khi đang nằm ngủ, nghe tiếng xe đạp ngoài sân, Trang lại bất giác tỉnh dậy vì ngỡ bố đi làm về…

Xa nhà, cô sinh viên 19 tuổi này luôn canh cánh trong lòng những nỗi lo lắng về gia đình. Sức khỏe mẹ càng ngày càng yếu, đôi mắt cũng không còn nhìn được rõ vì bị viêm tuyến lệ, trong mắt lúc nào cũng có mủ mà mẹ sợ tốn kém nên không chịu đi chữa. Các em ở nhà đang tuổi lớn, Trang lo các em đua đòi bạn bè mà sa vào các tệ nạn xã hội. Em chia sẻ: “Em chỉ mong sớm hoàn thành việc học để có thể về chăm sóc cho gia đình của mình”.

Yến Hoa

petrotimes

DMCA.com Protection Status